Gần
đây tôi thấy các bạn Dư luận viên và lều báo đang rao giảng về chủ nghĩa yêu nước
về tinh thần dân tộc trên mạng nhiều quá, quả là những người yêu nước, họ yêu
nước rất nhiều, yêu nước đến mức phải phát khóc lên mất. Họ bảo họ sẵn sàng hi
sinh vì tồ quốc để đánh đuổi Trung Quốc xâm lược, sẵn sàng cầm sung. Quả thật
nghe đến đây mà cảm thấy xót xa quá. Tôi không biết ai nghĩ thế nào, nhưng tôi
nghĩ có lẽ lòng yêu nước của tôi nó bé nhỏ quá, nó không vĩ đại như các vị anh
hùng này đâu. Tôi chỉ nhớ một câu mà đã được học từ hồi bé, một câu nói mà mỗi
lần chào cờ tôi đều nhìn thấy: “Non sông Việt Nam có trở nên tươi đẹp hay
không, dân tộc Việt Nam có thể sánh vai với các cường quốc năm châu được hay
không. Tất cả đều nhờ một phần công học tập của các cháu”. Đấy là hành động thực
tế yêu nước nhất nhưng có lẽ đa phần chúng ta đã quên, chúng ta đã không còn nhớ
đến nó.
Một
ngày chiều tối tháng 6, tôi đi trên đường về, vẫn đi qua con đường Ngọc Hà quen
thuộc, đi qua gần lăng Bác Hồ. Và rồi giữa dòng người qua lại trên đường phố,
tôi bỗng thấy một cụ già, chắc cũng tầm 80 tuổi đang ngồi ăn xin ở giữa đường.
Dòng người vẫn đi qua, cụ già vẫn ngồi ăn xin, dường như ai cũng vội vã và ít
có ai chú ý đến sự tồn tại của ông cụ. Cảm thấy có gì đó bất nhẫn và tôi dừng lại,
lấy trong ví ra ít tiền lẻ và đưa cho cụ. Thật ngạc nhiên câu đầu tiên tôi nghe
được là gì: “Ông cám ơn nhiều lắm, cám ơn thanh niên thế hệ Hồ Chí Minh nhiều lắm
vì đã thương xót ông, ông bị điếc không nghe thầy gì cả đâu”. Nghe đến đây bỗng
thấy lòng đau lại, tôi nhớ lại bố mẹ tôi từng kể, thời bao cấp khó khăn thì khó
khăn thật nhưng cả đường phố không có lấy một người ăn xin, không trẻ em lang
thang, không người già cơ nhỡ, cả phường có khi chỉ có 2 ông công an, cả năm có
khi chỉ giải quyết 1 vụ đánh nhau. Một sự thật là như vậy, nhưng vì sao thời
bao cấp nó lại yên bình như thế, đó là vì chúng ta được học đạo đức, được học đạo
đức thật sự. Cô giáo tôi từng kể, hồi thời của cô, người ta dạy về lòng yêu nước,
dạy khác bây giờ nhiều lắm. Họ dạy rằng, yêu nước là gì, là yêu từng nhành cây
ngọn cỏ của quê hương, yêu từ cái bàn cái ghê quanh ta, yêu từng người thân yêu
quanh ta, yêu những người sống gần ta, yêu bằng một tình yêu chân thành, và
tình yêu đó nó không ngừng lớn lên, nó từ yêu cái nhỏ quanh ta cho đến cái lớn,
và cứ tiếp tục được trưởng dưỡng cho lớn dần, rồi nó thành tình yêu làng xóm,
yêu quê hương, rồi là yêu những người cùng cơ quan, cùng cảnh ngộ, cùng giai cấp,
rồi nó thành tình yêu với những người có hoàn cảnh khó khăn, yêu những người gặp
bất hạnh, phải có sự đồng cảm với họ. Và khi đó nó lớn lên thì mới thành tình
yêu đất nước, thành tình yêu cộng sản lớn lao. Lòng yêu nước là vậy, nó được
trưởng dưỡng từ bé đến lớn, nó thực tế lắm chứ không viển vông, không hão huyền
như hiện nay.
Ngày
nay yêu nước của đội ngũ Dư Luận Viên và Lều Báo là gì, đó là lên mạng chửi
Trung Quốc, khen Mỹ đòi liên kết với Phil để đánh Trung Quốc, cầu xin Nhật Mỹ
Úc lập liên minh đánh Trung Quốc, tình yêu nước mới cảm động làm sao, mới tha
thiết làm sao, mới nồng cháy làm sao. Họ thể hiện một tình yêu nước nóng bỏng đến
mức có khi gặp những người cùng khổ trên đường, họ thản nhiên quay lưng đi mà
không giúp đỡ, họ yêu nước nóng bỏng đến mức họ hỏi nhau làm sao để tránh nghĩa
vụ quân sự phường, hay họ yêu nước nóng bỏng đến mức họ không biết công nhân ta
sống thế nào, họ không biết nông dân việt Nam giờ ra sao. Tình yêu nước của họ
mới lớn lao làm sao, tình yêu nước là gì, đó là họ không biết rằng công nhân
ngày làm việc 14h đồng hồ và chỉ nhận lương 3 triệu/tháng. Họ yêu nước đến mức
họ không biết rằng nông dân thấm đẫm nước mắt nhìn hàng đoàn xe chở nông sản bị
tắc nghẽn, không có đầu ra. Họ yêu nước nóng bỏng đến nỗi, họ chửi bới công
nhân vì đã bạo loạn đuổi nhà đầu tư nước ngoài đi, họ yêu nước đến nỗi họ chửi
bới nông dân vì tin lời thương lái Trung Quốc. Họ yêu nước đến nỗi họ hô hào
doanh nghiệp Việt hãy cố lên, hãy đánh bại Trung Quốc trong cuộc chiến kinh tế
mà không biết doanh nghiệp Việt Nam đang gặp khó khăn ở đâu, cần giải quyết cái
gì. Họ yêu nước thật đó, tình yêu nước của họ nóng bỏng lắm, nó nóng bỏng đến nỗi
tôi cảm thấy rằng dường như sức nóng đó có thể thiêu cháy cả biển Đông, thiêu
cháy cái giàn khoan HD 981, nhưng sao nó lại lạnh lùng với những người công
nhân, người nông dân Việt Nam thế vậy.
Còn
nhớ năm xưa khi Việt Nam bị thực dân Pháp đô hộ, bác Hồ của ta ra đi tìm đường
cứu nước, cũng như các cụ Phan Bội Châu, Phan Chu Trinh, bác Hồ tìm đường cứu
nước nhưng con đường của bác khác với các cụ lắm. Nếu như tình yêu nước của các
cụ Phan Bội Châu, Phan Chu Trinnh nóng nhưng nó còn gắn liền với tư tưởng sĩ
phu hẹp hòi, gắn liền với tư tưởng trung quân ái quốc, chỉ nằm trong cái gọi là
sĩ phu yêu nước. Thì tư tưởng của bác Hồ là sao, đó là tình yêu thương tới từng
người dân Việt Nam, Bác xót thương những người nông dân như chịu sưu cao thuế nặng,
bị cướp hết ruộng đất, Bác xót thương cho những người công nhân đang bỏ xác nơi
đồn điền cao su, nơi đường ray tàu hỏa, Bác xót thương cho những nhà tư sản, địa
chủ yêu nước bị chèn ép, bị thực dân Pháp ép cho tán gia bại sản, Bác xót
thương cho những tầng lớp nhân sĩ trí thức yêu nước bị tù đầy, bị xét xử như
các cụ Phan Đình Phùng, Phan Chu Trinh, Phan Bội Châu, Hoàng Hoa Thám v..v...
và trên hết Bác xót thương cho nhân dân Việt Nam trong cảnh lầm than, cảnh nô lệ.
Lòng yêu nước của Bác là như vậy, là bắt nguồn từ những điều thực tế nhất và
khi Bác ra đi tìm đường cứu nước cũng là thế. Bác đã làm việc, làm sinh sống tại
mẫu quốc, tại châu Âu xa xôi và Bác nhận ra, ở mẫu quốc cũng có những ông cụ ăn
mày nhặt rác kiếm sống, cũng có những cô gái điếm đứng đường hàng đêm tại các
khu ổ chuột. Từ đó Bác nhận thấy chủ nghĩa tư bản ở đâu cũng như nhau, và bác
tìm được con đường cứu nước là con đường cách mạng vô sản. Tờ báo yêu nước của
Bác cũng là tờ báo Người Cùng Khổ, nó không phải là Thanh Niên, là Tiền Phong,
là Vietnamnet hay VNExpress, ngay từ cái tên tờ báo đã cho thấy lòng yêu nước
trước tiên là sự đồng cảm, sự xót xa đối vơi những con Người Cùng Khổ, và bài
báo Bác viết là gì, đó là bản án chế độ thực dân Pháp là những cái mà bọn thực
dân Pháp đang đàu độc những con người bị bóc lột không chỉ tại Việt Nam mà là tại
những nước thuộc địa. Bác yêu nước là như vậy đó, có cần đao to búa lớn không,
có cần vỗ ngực tự xưng là yêu nước hay không. Đừng biến lòng yêu nước thành sự
sĩ diện hão cá nhân viển vông, lòng yêu nước trước hết là từ sự đồng cảm với những
số phận cùng khổ. Vấn đề là bè lũ Dư Luận Viên và bọn Lều Báo vẫn cho rằng
chúng yêu nước mà chúng không hiểu rằng cái đó không phải là yêu nước, cái đó
là sự thể hiện hão huyền về tình yêu nước, là sự phát triển của chủ nghĩa cá
nhân, là tính sĩ diện hão, thích thể hiện trước số đông của chúng, yêu nước xuất
phát từ trái tim nóng, từ sự đồng cảm và xót thương, chứ không xuất phát từ cái
miệng loa loa nói, từ cái vỗ ngực tự xưng. Muốn yêu nước là phải có một trái
tim nóng và cái đầu lạnh.
Tôi
không cần các bạn phải yêu nước như bác Hồ, nhưng trước tiên hãy học yêu nước
như tổng thống Nga Pultin, đó là thấy dân Nga khổ mà đau xót, thấy người Nga bị
đánh đập mà xót thương, thấy gái Nga phải làm đĩ điếm ở châu Âu mà đau lòng. Đã
có ai yêu nước được như vậy chưa. Vâng thanh niên thế hệ Hồ Chí Minh, câu nói của
cụ già ăn mày đó cứ làm tôi thấy đau nhói suốt, thanh niên thế hệ Hồ Chí Minh
còn không, thanh niên thế hệ Hồ Chí Minh sao không thấy giúp đỡ họ những người
có hoàn cảnh khó khăn, sao không thấy lấy chí học hành để đưa đất nước phát triển
đi lên, Thanh niên thế hệ Hồ Chí Minh bây giờ là gì, ngồi nhà, lên facebook,
chém gió, chửi bới và yêu nước bằng miệng chăng. Đó không phải là thanh niên thế
hệ Hồ Chí Minh, đó là thanh niên của thế hệ chủ nghĩa cá nhân, là thanh niên
hèn mạt. Một người nếu không có lòng đồng cảm, không có cảm xúc, không có sự
yêu thương với những gì ngay xung quanh mình thì làm sao có cơ sở để có tình
yêu nước được, tất cả chỉ là cái bánh vẽ được vẽ lên rất đẹp nhưng vô dụng mà
thôi. Thanh niên thế hệ Hồ Chí Minh hiện nay hay lắm, tôi từng biết có vị thanh
niên đang học tiến sĩ ở Úc, sẵn sàng tuần hành để thể hiện lòng yêu nước ở Úc,
ném rác thải vào Đại sứ quán Trung Quốc ở Úc, nhưng khi bảo vị đó về Việt Nam
đi, xây dựng đất nước đi, giúp đỡ những người khốn khổ đi thì nhận lại một câu,
quốc gia này nhiều vấn nạn lắm, không về được, có về cũng không trọng dụng, ở lại
nước ngoài sướng hơn dù anh được đi học bằng tiền thuế của nhân dân đó. Vâng nhục
nhã thay cho cái gọi là thanh niên thế hệ Hồ Chí Minh, làm gì có cái gọi là
thanh niên thế hệ Hồ Chí Minh ở những người như vâỵ chứ, càng nghe mà tôi càng
đau xót. Những thanh niên trẻ trâu hiện nay, bè lũ Dư Luận Viên, bọn phản động
tại tờ báo thanh niên như Đỗ Hùng, hay bọn nhà báo bất lương như Đoan Trang
đang hàng ngày làm nhục cho chữ thanh niên thế hệ Hồ Chí Minh. Đau buồn cho thế
hệ tôi, một thế hệ đang lớn lên, vô cảm, sĩ diện hão và chủ nghĩa cá nhân.
Mượn
cảm hứng văn chương trong Hịch Tướng Sĩ của đức thành Trần Hưng Đạo, tôi bỗng lại
muốn viết, muốn nói rằng: “Ta thường
nghe, thanh niên là đừng hỏi Tổ Quốc đã làm gì cho ta, mà hãy hỏi ta đã làm gì
cho Tổ Quốc, hãy nghe lại bài ca thời Thanh Niên Sôi Nổi của Liên Xô mà thấy
Thanh niên là phải sống, là phải cống hiến, là phải nhiệt huyết và trên hết là
phải yêu thương mọi người, có một tình yêu giai cấp, đất nước bao la. Nay các
ngươi, sinh ra tại thời loạn lạc, lớn gặp buổi gian nan, ngõ thấy bọn doanh
nghiệp FDI ngang nhiên đi lại ngoài đường chèn ép doanh nghiệp Việt, bóc lột
công nhân Việt mà không biết cay. Bọn Hàn Quốc khinh khi sỉ mắng người Việt Nam
mà không biết nhục, đem thân dê chó mà phô diễn văn hóa độc hại phá hoại văn
hóa nước nhà mà không biết xót. Thấy lao động Việt Nam phải ra nước ngoài kiếm
sống mà bị chủ đánh đập mà không thấy đau, thấy con gái Việt Nam hoặc sang Hàn
Quốc lấy chồng để rồi bị đánh đập hay sang Singapore, Thái Lan làm đĩ điếm mà
không thấy đau. Nhìn nông dân Việt Nam ngày bán mặt cho đất, bán lưng cho trời,
được mùa vụ mà lại trắng tay vì bị lừa đảo, vì không xuất khẩu được do tình
hình bất ổn mà không thấy xót xa. Nông dân Việt Nam, công nhân Việt Nam hàng
ngày cố gắng vật lộn cuộc sống tìm đường mà đi không giúp họ. Nhìn thấy nông
dân vì bọn đầu tư nước ngoài mà miếng đất cắm dùi cũng mất mà khôn cảm thấy
thương. Nhìn công nhân Việt Nam sống ở nơi cùng khổ như ổ chó lợn, ngày làm việc
quần quật hàng chục tiếng mà không thấy đau. Thử hỏi lương tâm các ngươi để
đâm, lòng yêu nước các người để đâu. Nhìn xã hội mà vẫn có những cụ già, những
em bé không nơi nương tựa, hàng ngày phải đi ăn xin, sống tha phương cầu thực
mà không tỏ lòng trắc ẩn. Nay các ngươi, hàng ngày chỉ lo lên mạng xã hộimà chửi
bới Trung Quốc, chửi bới giàn khoan HD981, thử hỏi chửi thêm trăm năm nữa cái
giàn khoan có sụp đổ hay không, Trung Quốc có tụt hậu hay không mà vẫn đi lên từng
ngày. Biến thành quân cờ cho bọn đế quốc Âu Mỹ như kẻ tay sai chống Trung Quốc
mà không thấy nhục, tự cho mình là yêu nước như kiểu nhờ Mỹ đánh Trung Quốc mà
ko hiểu Mỹ đang biến mình thành lũ chó săn. Thanh niên yêu nước Việt Nam sẵn
sàng liếm trôn các Oppa Hàn Quốc mà không thấy nhục. Nhục nhã thay bọn Dư Luận
Viên mồm to, bọn Lều Báo hô lắm, bọn thanh niên thờ Oppa liếm đít ngoại bang mà
sỉ nhục cha mẹ. Nay các ngươi, không chịu tu chí học hành để giúp đỡ Việt Nam,
không chịu tìm cách đóng góp để gỡ nguy cho doanh nghiệp Việt đang vật vã vì khủng
hoảng kinh tế, không chịu tìm cách để nâng cao đời sống nông dân, để giúp đỡ
công nhân không bị bóc lột, không xây dựng đất nước để lao động Việt Nam có thể
kiếm sống trên mảnh đất quê hương không phải tha phương cầu thực, để con gái Việt
Nam không phải sang nước khác làm đĩ điếm. Một lòng chỉ mong kích động chiến
tranh bởi sĩ diện hão, bởi chủ nghĩa nhân, mà không biết rằng nếu chiến tranh xảy
ra thì sao. Một mai nếu có chiến tranh thì bàn phím cứng không thể đập nát xe
tăng địch, màn hình sáng lóa không thể dùng để chiếu mù mắt quân địch, miệng lưỡi
hô hào không thể làm địch điếc tai mà chết, chém gió không thể tạo thành giông
bão nhấn chìm tàu chiến địch, biểu tình tuần hành đông đảo không thể dẫm chết
quân địch. Thao trường không luyện tập sao đòi ra chiến trường để đánh nhau với
địch, chỉ sợ lúc vừa nghe tiếng súng đã tim đập chân run đái ra quần mà bỏ chạy.
Nay khuyên các ngươi, nếu biết quay đầu thì lấy khí thế đó mà ra sức học hành
rèn luyện, tích cực lao động chăm chỉ làm việc, để làm sao xây dựng Việt Nam
ngày càng vững mạnh, để làm sao Việt Nam không còn người nghèo khổ, để nông dân
Việt Nam vui tươi vì được mùa, để công nhân Việt Nam có được nhà lâu xe hơi mà
dùng, để Việt Nam hùng cường, khoa học phát triển, vũ khí hiện đại thì tự khắc
còn nước nào dám chèn ép Việt Nam. Nay các ngươi ngày ngày chửi Bắc Triều Tiên
lạc hậu mà không nhìn sang thấy sự quật cường của dân tộc đó, công nghiệp phát
triển đi trước Việt Nam gần trăm năm, người Bắc Triều có vũ khí hạt nhân dám
đương đầu với Mỹ mà không sợ hãi, người Bắc Triều có tàu điện ngầm mà Việt Nam
đến tàu hỏa còn không xong. Người Bắc Triều ko cần dùng Ipad, Iphone mà có thể
tự chế điện thoại di động, máy tính bảng để dùng. Người Bắc Triều nghèo hèn hơn
Việt Nam mà y tế giáo dục miễn phí, an sinh xã hội rất tốt. Người Bắc Triều
nghèo hơn Việt Nam nhưng không thấy có ăn mày, có người lang thang cỡ nhỡ nằm
màn trời chiếu đất. Nhìn sang nước Nga quật cường đang từ một nước nhục nhã bị
Mỹ chèn ép giờ dám đương đầu với Mỹ, dám lấy lại lãnh thổ của mình đã bị bọn đế
quốc chiếm đoạt, dám bảo hộ cho những dân tộc yếu đuối trước Mỹ và cho họ quyền
tự quyết dân tộc. Hay nhìn sang ngay chính kẻ thù của chúng ta là người Trung
Quốc thì sao, người Trung Quốc giờ đang từng ngày đi lên, từng ngày thay đổi,
đã chế được Tàu vũ trụ bay vào tương lai, đã có thể làm đường sắt cao tốc mà
không thua gì chất lượng của Đức Pháp, đã từ nghèo hèn hơn Việt Nam năm 1979 mà
giờ giàu gấp 3 lần Việt Nam, người Trung Quốc cũng đang chuyển mình, đã qua rồi
cái thời Âu Mỹ chèn ép họ rằng người Trung Quốc chỉ là giống chó lợn của Âu Mỹ
và giờ đây bọn Âu Mỹ còn đang kinh sợ người Trung Quốc, kinh sợ một đế chế
Trung Hoa. Còn người Việt Nam thì sao, không nói tự các ngươi biết, bọn Hàn Quốc
khinh bỉ Việt Nam ra sao, bè lũ Âu Mỹ coi dân Việt Nam là giống mọi rợ, vậy tự
tôn ở đâu, lòng yêu nước ở đâu. Nhìn thấy tình cảnh quốc gia như vậy phải biết
mà phấn đấu, phải biết mà tự cường, thế hệ Hồ Chí Minh là thế hệ thanh niên phải
biết dấn thân, phải biết xông pha xây dựng đất nước, hãy làm sao cho Việt Nam
trong vòng 10-20 năm nữa chuyển mình, cho người Việt Nam không còn đói khổ, cho
nông dân được nhà cửa khang trang, cho công nhân được làm chủ máy móc, cho người
lang thang cơ nhỡ có mái nhà để ở, cho người già và trẻ em được bảo vệ, cho con
cái hiểu thảo với cha mẹ, đền ơn giáo dưỡng của cha mẹ, cho trẻ em đến trường
không cần đóng học phí, cho người bệnh chữa bệnh không tốn tiền y tế. Cho Việt
Nam có một nền công nghiệp không thua gì các cường quốc năm châu, cho Việt Nam
thật sự hùng cường, để người Việt Nam đi đâu cũng ngẩng cao đầu, không còn phải
làm kẻ giúp việc, làm công nhân mạt hạng, làm đĩ điếm nữa, thanh niên các ngươi
làm được. Đó mới là thế hệ Hồ Chí Minh đích thực, giờ hãy quay đầu cảnh tình, để
mà xây dựng lại thế hệ Hồ Chí Minh đi, đó là lời khuyên chân thành nhật.”.Một
thế hệ Việt Nam đang cần phải thay đổi và phải học lại về lòng yêu nước chân
chính đích thực, hãy nhớ những lời Bác Hồ dặn ghi sâu trong tim: “Dân tộc Việt
Nam có thể sánh vai với các cường quốc năm châu được hay không, đó là một phần
nhờ công học tập của các cháu.”
Hà
Nội, ngày 19 tháng 6 năm 2014
TTCS
Dư Luận Viên là gì? và Dư luận viên nào chửi Trung Quốc, hô hào chơi với Mỹ bạn nhỉ?
Trả lờiXóa